Trong thời kì kháng chiến chống Pháp tại chiến khu Việt Bắc, không lúc nào Bác chịu dời khỏi bản làm việc nên Trung ương vì lo lắng cho sức khỏe của Người quyết định mời Bác dành ra 1 tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi. Một lần Bác đi câu cá và theo cùng bảo vệ Bác là anh cảnh vệ mới tuổi 20. Hai Bác cháu đi câu cá, cùng bỏ cá vào một chiếc giỏ, chiều tối về Bác bảo: “Chú mang giỏ cá vào nhà bếp cho các cô cấp dưỡng làm cơm cả cơ quan cùng ăn, Bác cháu mình cùng ăn cho vui”.
Người cán bộ vào nhà bếp gặp mấy em gái xinh xắn quá quên hết lời Bác dặn. Mà ba hoa bảo:” Anh tặng em cả giỏ cá đầy ắp, anh câu từ chiều đến giờ, còn Bác, Bác đi chơi chứ Bác có câu đâu.” Chuyện Ba hoa và rất liều lĩnh đó đã đến tai Bác. Hôm sau hai Bác cháu vẫn đi câu bình thường như không có chuyện gì xảy ra cả.
Nếu gặp ai khác có lẽ sẽ có chuyện lớn nhưng Bác lại khác. Bác không mắng mỏ, không giận dỗi, nhưng Bác rất khéo câu được con nào, Bác bấu luôn đuôi con đó, được một hồi, Bác mới tạo ra tình huống rất tự nhiên bảo: “Hôm nay, Bác không được khỏe chú ạ! cho Bác về sớm được không?” Trên đường về, Bác ngắm nhìn bãi cỏ xanh bằng phẳng có thể chia cá được, Bác bảo: “Nghỉ một lát cho đỡ mệt chú ạ”, thế là hai Bác cháu ngồi nghỉ, Bác bảo: “Hay là hai bác cháu mình thử chia cá xem sao? Con nào của Bác thì Bác đánh dấu rồi đấy, còn lại chắc là của chú phải không?”. Không mắng mỏ gì cả nhưng Bác cứ nhìn thằng vào anh thanh niên này, cứ vừa nhìn và vừa cười. Thế là người cán bộ có tật giật mình mặt cứ đỏ nhừ lên vì biết chuyện mình nói bậy, nói bạ Bác đã biết hết cả rồi. Nên phải lòng dặn lòng là chớ có dại miệng mà ba hoa như vậy nữa, và xin lỗi Bác thành khẩn sửa sai.
Theo lời kể của Giáo sư Hoàng Chí Bảo
Ảnh: Bác Hồ cùng người học trò tổng bí thư Trường Chinh xem bản đồ quân sự năm 1963. (Nguồn ảnh:Việt Nam, những điều bạn chưa biết ?).