Người lính Cụ Hồ duy nhất được đặt tên đường khi đang còn sống Kể về trận đánh Đông Khê trong chiến dịch biên giới 1950, anh hùng La Văn Cầu cho biết: Lúc bấy giờ, ta buộc phải dùng quả b.ộ.c p.h.á nặng 12 kg để phá hủy một lô cốt địch trên cao với sự yểm trợ của pháo binh. Tuy nhiên, hỏa lực của địch quá mạnh nên đến đêm ta vẫn chỉ chiếm được một phần ba trận địa. Đến nửa đêm, tôi được lệnh dùng b.ộ.c p.h.á đánh vào lô cốt lớn. Trong lúc đang chuẩn bị thì bị hai viên đ.ạ.n trúng người. Một viên trúng má phải và viên kia trúng vào cổ tay khiến ông ngã xuống ngất lịm. Tỉnh lại, ông nghĩ ngay tới nhiệm vụ phải phá bằng được lô cốt nên nhổm dậy định chạy thì cảm giác chỉ còn cánh tay trái cử động, tay phải không có cảm giác. Trong đêm tối, ông cảm nhận được cánh tay phải của mình bị thương nhưng vì nhiệm vụ, ông vẫn cố gắng để tìm quả bộc phá rồi ôm chặt vào ngực và trườn lên phía trước. Lúc này, cánh tay phải bị thương cứ lủng lẳng, không phút suy nghĩ, ông nhờ đồng đội giúp mình c.h.ặ.t cánh tay bị thương để khỏi vướng. Trận đánh kết thúc, nhiều đồng đội nhường cáng cứu thương cho La Văn Cầu nhưng ông từ chối với lý do “mình vẫn còn đủ hai chân”. Sau đó ông băng rừng vượt núi về trạm xá. Khi vừa chạm chân cổng trạm thì ông bất tỉnh. Cổ tay bị nhiễm trùng và hoại tử. Các bác sỹ phải cắt hết cả cánh tay mới cứu được mạng sống của ông. Trong một cuộc trò chuyện với tôi ngoài lề, ông chia sẻ rằng, khi đánh nhau thì hăng hái lắm, bị thương cũng không sợ. Thế nhưng khi trận đánh kết thúc, nhìn cánh tay phải bị tháo đến bả vai, cũng có lúc ông bi quan lắm bởi giàu hai con mắt khó đôi bàn tay. Với người xuất thân nông dân như ông, bàn tay phải khỏe mạnh để đi cày thì nay đã mất nên ông lo lắng làm sao để kiếm sống? Làm sao để lấy vợ và nếu lấy vợ có con rồi thì làm gì để nuôi con…? Trong thời điểm tâm lý hoang mang nhất, ông được gặp Bác Hồ, sự thân tình của Người và lời động viên “thương binh tàn nhưng không phế” giống như liều thuốc quý, trợ giúp tinh thần ông phấn chấn hơn để đối diện với sự khắc nghiệt của đời sống sau này. Anh hùng LLVT La Văn Cầu – người anh hùng trong trái tim của bao thế hệ Việt Nam, là minh chứng hào hùng nhất cho sự hy sinh quên mình vì tổ quốc, là niềm tự hào lớn lao của lớp lớp trẻ phía sau bởi những gì đang hiện hữu trên con người ông chính là “vật chứng” rõ ràng nhất mà chiến tranh đã để lại. Chính những mất mát ấy cho chúng ta hôm nay được sống bình yên. Với thế hệ học sinh chúng tôi ngày trước, bài thơ viết về anh hùng La Văn Cầu tuy ngắn ngủi: “Anh Cầu ra trận Giặc b.ắ.n què tay Anh c.h.ặ.t phăng ngay Xông lên n.ổ s.ú.n.g Mình anh b.ắ.n trúng Vào lỗ châu mai Giặc c.h.ế.t sõng soài Cả đồn bị hạ Anh Cầu giỏi quá Được Bác Hồ khen Lại được nêu tên Anh hùng quân đội…” Nhưng đã khiến không biết bao nhiêu thế hệ học trò yêu quý, miệng ca vang mỗi khi nhảy chân sáo tới trường.
#vnah st tcm