Cuộc chiến tranh nay cũng đã lùi xa
Vết thương lòng, máu thịt da chưa khỏi
Hàng năm, cứ đến Ngày Thương binh Liệt sĩ
Vết thương này mãi âm ỉ không nguôi.
Nhớ ngày xưa một nhóm bạn bè tôi
“Anh Dũng Kiên Cường”…4 thằng bạn học
Theo tiếng gọi lên đường đi đánh giặc
Độc lập rồi nên mỗi đứa một nơi.
Cường hy sinh trong trận đánh trên đồi
Thân xác nó đã vùi sâu rừng núi
Vì Tổ quốc đã hy sinh xương máu
Đất nước mình luôn ghi nhớ Cường ơi.
Còn thằng Kiên cũng may mắn đó thôi
Giải phóng xong thế rồi được đi học
Đào tạo chính quy, có bằng có cấp
Lãnh đạo đầu ngành, xây đất nước đẹp hơn.
Nhưng giờ đây nó đang ở trại giam
Đang cải tạo để ăn năn hối cải
Những sai phạm mà nó từng mắc phải
Viên đạn bọc đường nó gục ngã mới đau.
Tao với mầy có lành lặn gì đâu
Tao bước đi phải nhờ đôi chân giả
Mầy mất tay, mắt không nhìn thấy nữa
Bỏ lại một phần cơ thể rừng sâu.
Hãy ráng ăn thêm một chút Dũng ơi!
Ăn xong rồi hãy cùng tao đến đó
Đốt nén hương cầu vong linh của nó
Dưới suối vàng để Cường bớt quạnh hiu.
Mầy cũng ăn đi một chút Anh ơi!
Tính của mầy từ xưa nay vẫn vậy
Không nghĩ cho mình, chỉ lo đồng đội
Ăn xong rồi, điện thoại hỏi thăm Kiên.
Nó rất cần lời an ủi, động viên
Để sớm về với quê hương làng xóm
Nó xuất thân từ nông dân vào lính
Vấp ngã rồi nó sẽ đứng lên thôi.
Cuộc chiến tranh đã kết thúc lâu rồi
Vết thương lòng biết bao lâu mới khỏi
Luôn biết ơn những Thương binh, Liệt sỹ
“Anh Dũng Kiên Cường…” như tên gọi các anh.
(Ảnh st. Sắp đến ngày TBLS, luôn ghi nhớ công ơn các anh).
Nguồn ST