Những ai là phóng viên nghị trường khi cụ Đỗ Mười còn đương nhiệm, nếu phỏng vấn Cụ, đều được biết, Cụ có thói quen khi nói hay vung tay, rồi đập đập vào ngực người đối diện. Kỷ niệm về Cụ thì nhiều, nhưng tôi nhớ nhất 02 chuyện:
1. Năm 1992, khi vừa đảm nhiệm cương vị Tổng bí thư được một năm (ông được bầu làm Tổng bí thư năm 1991, tại Đại hội Đảng VII), tại phiên khai mạc kỳ họp thứ 10, Quốc hội khóa VIII, khi trả lời nữ phóng viên Bangkok Post “Đảng Cộng sản Việt Nam tại sao không chấp nhận đa nguyên chính trị ?”.
Ông Đỗ Mười, nhìn nữ phóng viên rồi đùa: “Có chồng chưa ?”.
“Dạ chưa!”- nữ PV trả lời.
“Thôi, dành thời gian tìm ý trung nhân đi, đa nguyên làm gì”. – ông Đỗ Mười nói.
Cả một “rừng phóng viên” cười vang. Nữ phóng viên chuồn thẳng.
2. Năm 1992, Tổng bí thư Đỗ Mười tiếp phái đoàn Quốc hội Mỹ do Hạ Nghị sĩ bang Florida Peterson dẫn đầu (sau này ông Perteson trở thành Đại sứ Mỹ tại Việt Nam).
Trò chuyện được vài câu, ông Đỗ Mười, vén tay áo lên, vỗ nhè nhẹ vào vết sẹo ở cánh tay: “Bị thực dân Pháp tra tấn trong trại giam Hỏa Lò đấy!”. Ngừng một lát, bất ngờ ông Đỗ Mười hỏi: “Thế ngài có vết sẹo nào không?”.
Ông Peterson nói rằng ông có một vết sẹo trên lưng do khi máy bay rơi ông bị thương, rồi bị bắt. Ông Đỗ Mười bảo: “Cho chúng tôi xem vết sẹo của ngài đi!”.
Ông Peterson lúng túng: “Tại đây và ngay bây giờ ư?”.
“Ngay bây giờ và tại đây”- ông Đỗ Mười nói.
Ông Peterson đành phải đứng dậy cởi áo khoác, tháo cà vạt và vén áo sơ mi lên.
Ông Đỗ Mười đứng lên, đi lại xem vết sẹo trên lưng ông Peterson, khi quay lại ghế ngồi của mình, nói: “Tôi vẫn muốn hỏi lại ngài câu hỏi: khi ngài ở trại giam Hỏa Lò ngài có bị tra tấn không?”.
Ông Peterson trả lời: “Thưa ngài Tổng Bí thư, trong thời gian chiến tranh cả hai bên chúng ta gây ra nhiều điều cho nhau. Tôi muốn đề nghị với ngài, chúng ta bỏ qua quá khứ, hướng tới tương lai”.
Nghe tới đó, ông Đỗ Mười đứng dậy, bước nhanh tới chỗ Peterson, và bắt tay ông, trước khi nói: “Tôi hoàn toàn đồng ý với ngài”.