“Tôi tuyệt nhiên không ham công danh phú quý chút nào. Bây giờ phải gánh chức Chủ tịch là vì đồng bào ủy thác thì tôi phải gắng sức làm, cũng như một người lính vâng mệnh lệnh của quốc dân ra trước mặt trận. Bao giờ đồng bào cho tôi lui, thì tôi rất vui lòng lui. Tôi chỉ có một sự ham muốn, ham muốn tột bậc, là làm sao cho nước ta được hoàn toàn độc lập, dân ta được hoàn toàn tự do, đồng bào ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành. 𝗥𝗶𝗲̂𝗻𝗴 𝗽𝗵𝗮̂̀𝗻 𝘁𝗼̂𝗶 𝘁𝗵𝗶̀ 𝗹𝗮̀𝗺 𝗺𝗼̣̂𝘁 𝗰𝗮́𝗶 𝗻𝗵𝗮̀ 𝗻𝗵𝗼 𝗻𝗵𝗼̉, 𝗻𝗼̛𝗶 𝗰𝗼́ 𝗻𝗼𝗻 𝘅𝗮𝗻𝗵 𝗻𝘂̛𝗼̛́𝗰 𝗯𝗶𝗲̂́𝗰 đ𝗲̂̉ 𝗰𝗮̂𝘂 𝗰𝗮́, 𝘁𝗿𝗼̂̀𝗻𝗴 𝗵𝗼𝗮, 𝘀𝗼̛́𝗺 𝗰𝗵𝗶𝗲̂̀𝘂 𝗹𝗮̀𝗺 𝗯𝗮̣𝗻 𝘃𝗼̛́𝗶 𝗰𝗮́𝗰 𝗰𝘂̣ 𝗴𝗶𝗮̀ 𝗵𝗮́𝗶 𝗰𝘂̉𝗶, 𝗲𝗺 𝘁𝗿𝗲̉ 𝗰𝗵𝗮̆𝗻 𝘁𝗿𝗮̂𝘂, 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴 𝗱𝗶́𝗻𝗵 𝗹𝗶́𝘂 𝗴𝗶̀ 𝘃𝗼̛́𝗶 𝘃𝗼̀𝗻𝗴 𝗱𝗮𝗻𝗵 𝗹𝗼̛̣𝗶”.
HỒ CHÍ MINH