Giữa những năm 80, tình hình đất nước vô cùng căng thẳng, ngột ngạt & nguy cấp.
Các nước XHCN anh em lâm vào khủng hoảng nghiêm trọng. Liên Xô cắt giảm viện trợ đến con số 0 vào 1985. Trung Quốc say sưa mặn nồng với cuộc tình Trung – Mỹ. Vòng vây cấm vận siết chặt đến ngạt thở.
Trong nước thì lạm phát lên đến 750%/năm. Nhân dân thiếu ăn, thiếu cả những mặt hàng cơ bản thiết yếu nhất. Bọn cơ hội, xét lại công khai ngóc đầu lên đòi “cải tổ tận gốc rễ”. Quân đội căng mình trên cả 2 mặt trận với những hy sinh, tổn thất & sự chịu đựng vượt ngoài sức tưởng tượng thông thường.
Tình thế đó buộc phải tìm đường đột phá giải vây, thoát khỏi cô lập, cứu đất nước trước nguy cơ bị các thế lực phản động, bành trướng dìm chết rồi xâu xé, chia phần. Nhưng phá vây bằng cách nào đây? Thoát kiểu gì để vẫn giữ được phẩm giá Việt Nam? Vẫn tự lực tự cường & kiêu hãnh về nền độc lập tự do?…
Thời đó Thái Lan cực kỳ hung hãn, húng chó & bố láo. Họ dâng vùng biên giới Thái – Cam cho Mỹ làm mật khu để huấn luyện cho 3 phái Kh’mer phản động & các tổ chức “Phục quốc” của tụi giẻ vàng lưu vong. Vũ khí Mỹ, tiền bạc phương Tây & tiềm lực Trung Quốc thì khỏi nói rồi. Khủng khiêp! Hễ 1 quả pháo ta bắn đi thì nó đáp lại 120 quả. Bộ đội f309, f7 (Quân đoàn 4) cởi trần đi đánh giặc. Vũ khí bộ binh chọi với mưa đạn & hỏa tiễn từ trực thăng Thái Lan… Tình thế nguy đến nỗi, Tổng bí thư, kiêm thủ tướng, kiêm bộ trưởng quốc phòng CPC, Pen Sovann – đã âm mưu đảo chính để thoả hiệp với phương tây.
Trước tình hình đó, chỉ có những trái tim bằng thép & trí tuệ siêu phàm mới có thể cứu vãn được bàn cờ vô cùng bất lợi.
Nguyên tắc: Không khoan nhượng, thỏa hiệp với bất cứ kẻ thù nào được đặt lên hàng đầu. Hội nhập, nhưng phải trên tư thế người mạnh mẽ. Làm bạn, với tư cách bình đẳng & cùng có lợi.
Với sự ủng hộ, hậu thuẫn của các đồng chí: Lê Duẩn, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Phạm Hùng, Võ Chí Công, Đỗ Mười, Hoàng Văn Thái, Nguyễn Văn Linh.. Tướng Lê Đức Anh đề xuất các phương án cực kỳ táo bạo, quyết đoán & có tầm nhìn chiến lược rất cao & xa: Đánh sâu vào đất Thái Lan nhằm tiêu diệt tận hang ổ bọn đồ tể khát máu, phá hủy các căn cứ kho tàng & cơ sở huấn luyện của các loại địch. Xây dựng tuyến phòng thủ K5 ngăn ngừa địch xâm nhập. Các đòn đánh hiểm hóc, dữ dội & hiệu quả của quân tình nguyện Việt Nam đã khiến Băng Cốc kéo còi báo động, tinh thần binh lính hoàng gia Thái Lan hoảng loạn đến cực điểm. Thủ tướng Thái là tướng Chatichai Choonhavan vội vã phất cờ trắng: “Đề nghị Việt Nam biến chiến trường thành thương trường”. Ít lâu sau ta tham gia vào Asean trên tư thế ngẩng cao đầu!
Trên biên giới phía Bắc, tướng Lê Đức Anh chủ động giảm độ nóng giao tranh, lui quân ở những vị trí đối phương thưa mỏng, yếu kém. Gửi đi những tín hiệu làm lành, tiến tới các cuộc tiếp xúc hội đàm để tháo ngòi xung đột. Tướng Lê Đức Anh là người trực tiếp giao nhiệm vụ đặc biệt cho thiếu tướng, giáo sư Nguyễn Huy Phan: Đảm nhận sứ mạng ngoại giao lương y. Sau chuyến công du thầm lặng nhưng thành công vang dội, phía Mỹ đáp lễ bằng đoàn bác sỹ “Phẫu thuật nụ cười”. Ít lâu sau, cấp độ quan hệ qua lại tăng dần & nhanh chóng trở thành nhịp cầu đàm phán “Bình thường hóa quan hệ Việt – Mỹ”.
Giữa lúc chập chùng khó khăn thiếu thốn nhưng tướng Lê Đức Anh đã nhìn ra khơi xa từ năm 1985: Đưa Hải quân ra trấn giữ các đảo chìm đảo nổi, kể cả rạn san hô ngầm. Khi Trung Quốc giật mình nhận thấy thì Việt Nam đã cắm mốc chủ quyền được 18/25 đảo ngày ngay ta có.
Năm 1989, sau khi cơ bản hoàn tất việc tảo thanh tàn quân Kh’mer phản động, ta bàn giao chiến trường đã gần sạch bóng thù cho bạn Campuchia, rút quân về nước.
Cực kỳ đúng lúc: Khối XHCN Đông Âu tan rã & sụp đổ thì hơn 300.000 chiến binh dày dạn trận mạc đã đứng chật đất Nam bộ. Thế & Lực của ta đã mạnh, nay càng thêm vững vàng. Bọn giẻ vàng đã lập đồng hồ đếm ngược tính toán thời điểm ta sụp đổ thì ngao ngán thở dài, tuyệt vọng. Cả 2 đầu biên giới bình yên, kẻ thù đã trở thành bạn bè, đối tác… Từ đó, Việt Nam phát triển với tốc độ 10%/năm liền 1 mạch đến 2005.
Sự thần kỳ này có phần đóng góp hết sức quan trọng của vị tướng ít nói, nhu hòa & trầm tĩnh: Lê Đức Anh.
Tướng Lê Đức Anh là tấm gương tiêu biểu về tinh thần trách nhiệm: Dám làm & tự chịu trách nhiệm cá nhân! Đã nhiều lần ông chịu lời ong tiếng ve đàm tiếu bỉ bôi cạnh khóe mỉa mai đâm thọc hết sức hiểm ác, độc địa của phường tiểu nhân vô lại nhưng ông luôn phớt lờ.
Ông là vị đại tướng kính yêu của thế hệ bộ đội thời giữ nước. Là vị Chủ tịch nước dũng cảm, can trường, tài trí & đầy mưu lược của nhân dân Việt Nam.
Xin hãy nghỉ ngơi, vị tướng trận kính yêu của chúng ta. Xin hãy phù hộ độ trì cho đất nước được bình an, hùng cường & vững bền.
Cựu Chiến Binh, Văn Lực Lê
