“Em bắt đầu tham gia làm tình nguyện viên từ ngày 30/5. Lúc đầu làm vì thấy thương các y bác sĩ. Nhìn cảnh ở Bắc Giang trước đây, em cũng muốn góp sức mình, hỗ trợ các y bác sỹ ở Sài Gòn.
Những ngày đầu, bộ đồ bảo hộ với em như 1 cái lò vậy, lần nào cởi ra cũng ướt nhẹp. Lớp găng lót thì đeo liên tục trong ít nhất 4 tiếng. Không có thời gian tháo băng dính để thay anh ạ. Lớp găng ở ngoài thì thay liên tục. Đứng nắng, mồ hôi ra nhiều, có những hôm em bỏ găng tay ra mà xót hết cả tay, không cầm được đồ.
Nhưng giờ sau 2 tháng thì cũng quen rồi. Coi như tắm 1 lần trước khi về nhà tắm lại.
Thời gian đầu bọn em chỉ đi lấy mẫu buổi tối, từ 17 giờ tới 23 giờ. Dần nhiều bạn tình nguyện viên cũng bỏ cuộc, lực lượng thiếu trầm trọng nên bọn em nhận thêm các việc khác như hỗ trợ, làm vận chuyển,… Đến giờ thì một ngày của em là sáng đi lấy mẫu, trưa đi siêu thị hộ người dân bị phong tỏa, tối đi đưa cơm cho người dân bị cách ly.
Chuyện đi mua đồ hộ cũng nhiều điều dở khóc dở cười. Có lần, nhận đơn hàng yêu cầu tới 6 loại băng vệ sinh khác nhau. Với kiến thức của 1 nam thanh niên như em thì… cũng phải mất tới 20 phút mới tìm được đúng loại đúng ý. Hay như hôm vừa rồi, em vừa đi vừa tìm mua đồ cho đủ. Nhiều món em không biết là cái gì, em buộc phải gọi điện cho người đặt đồ. Thế là từ lúc đầu, đơn hàng chỉ có 6-7 món, nhưng sau… cuộc gọi hơn 58 phút thì em đã mua tới 2 xe đẩy giúp người ta. Mệt một chút nhưng vui. Có hôm em được 1 chị nhờ mua keo dính chuột. Em tìm mãi không ra loại đó, thế là nói chuyện với chị ý. Chị ý kể cho em là không bẫy được con chuột ngày nào là không ăn ngon ngủ yên ngày ấy, rồi tả cho em gặp con chuột như thế nào. Giờ em phải làm cứu tinh cho chị ý, bằng cách tìm keo dính chuột. Nghe thế em nhận ra trách nhiệm cao cả của mình nên cuối cùng cũng tìm ra.
Nói chung nhiều chuyện vất vả, nhưng tình nguyện viên như bọn em vui lắm. Mua đồ cho mọi người xong ai cũng cảm ơn bọn em rất nhiều. Lúc đi lấy mẫu, bà con đứng xếp hàng, cũng có người mắng tụi em, vì họ chờ lâu quá. Cũng có khi em nghĩ, mình đi tình nguyện chả được gì mà lại bị mắng thế này, nhưng rồi nghĩ tới hình ảnh nhiều người cúi đầu cảm ơn tụi em, có cả bà mẹ nhắc con cháu mình cảm ơn tụi em. Mà có cả người dỗi bỏ về không chịu xét nghiệm đó. Tụi em lại phải chạy ra dỗ dành, kéo họ lại. Việc chung mà.
Em cũng nhớ tới có những em nhỏ bị xét nghiệm nhiều quá, tới 6 lần, tới nỗi không còn khóc nữa, nhìn que chọc mà nín nhịn để làm cho nhanh. Thương lắm. Những lần đầu, nghe tiếng trẻ con khóc xót ruột lắm, nhưng rồi chính cái hình ảnh đứa bé gồng mình nín khóc để lấy xét nghiệm kia lại làm em nhớ hơn nhiều.
Tình nguyện viên tụi em đi đến khu nào dân cũng cho đồ ăn, ấm áp lắm. Nên lúc đầu gia đình em có lo, em cứ nói “Có gì, người dân thành phố lo”. Rồi bố mẹ em cũng yên tâm hơn nhiều. Tối nào cũng gọi điện hỏi thăm để yên tâm thôi.
– Ảnh: Sự lạc quan của đội phun khử khuẩn sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Giờ em chỉ mong mọi người tích cực hơn trong chuyện phòng chống dịch. Chúng ta cũng cần hiểu, và thông cảm hơn cho mọi người ở nơi tuyến đầu. Nếu có thể, hãy cùng tụi em tham gia công tác tình nguyện, để chung tay góp sức, hỗ trợ mọi người. Em tin là chúng ta sẽ vượt qua đại dịch trong một ngày sớm thôi.”
——————
Đây là những dòng tâm sự của Vlogger Huy Cung, tình nguyện viên Nghệ sĩ thuộc Thành đoàn Nhà văn hóa Thanh niên Quận 1, thành phố Hồ Chí Minh, đã được Admin biên tập lại qua những lời kể rời rạc vì mệt vào lúc 23 giờ đêm, khi Huy mới trở về nhà sau 1 ngày thực hiện công việc tình nguyện của mình.
Mỗi người đều có thể đóng góp công sức của mình, bằng cách này hay cách khác vào công cuộc chống dịch của cả nước.