Hôm nay trên mạng xã hội xuất hiện một video quay “một góc quay khác” cảnh anh Mạnh cứu người. Video này thu hút sự chú ý của cộng đồng mạng. Nhiều người sau đó đã mổ xẻ, phân tích từng hành động trong video và lập tức quay ngoắt thái độ, kết luận rằng “anh Mạnh không hoàn toàn là người đỡ cháu bé”, “chính mái tôn đã giúp cháu bé thoát chết”… cay nghiệt hơn có người còn nói “anh này nhận vơ công lao về mình”.
Mạng xã hội quả là nghiệt ngã. Hành động của Mạnh khiến người khác trân trọng không chỉ là kết quả, mà trước hết ở thái độ dũng cảm, xuất phát từ bản tính lương thiện của chàng thanh niên này. Trong giây phút lao lên đỡ em bé, có lẽ Mạnh không đủ thời gian nghĩ ngợi nhiều. Đơn giản là thấy việc nên làm thì bản năng thiện lương đã khiến anh nhảy lên mái tôn thôi. Sau đó, Mạnh cũng không để lại số điện thoại mà lẳng lặng đi về, hôm sau lái xe tải đi chở hàng bình thường.
Khi truyền thông hỏi, Mạnh nói, anh ân hận vì không ôm được cháu bé vào lòng. Mạnh cũng từ chối nhận tiền giúp đỡ từ các mạnh thường quân.
Tôi nghĩ rằng, những ai đã và đang tin vào điều tốt đẹp thì không có lý do gì mà không giữ lại câu về sự thiện lương này và niềm tin về phép màu trong lòng mình.
Cuộc sống luôn có cái tốt và cái xấu. Người đời cũng có người luôn tin vào điều tốt đẹp, cũng lắm kẻ chỉ thích bới móc, chỉ trích. Nhưng hãy tin vào cái tốt, vì cuộc đời cần lắm điều đó. “Cứ tốt đi, ông Trời công bằng lắm”, trích câu mà Mạnh viết từ 2 năm trước.