Vẫn nụ cười nở trên môi
Phòng làm việc chiếc ghế ngồi bình dân
Vẫn là mái tóc trắng ngần
Cả cuộc đời sống hiến dâng quên mình.
Vẫn là giọng nói anh minh
Trí, nhân, đức độ, nghĩa tình, vị tha
Phòng làm việc chẳng xa hoa
Chẳng gấm lụa, chẳng voi ngà quyền uy.
Phòng nguyên thủ thật lạ kỳ
Chẳng Chivas, chẳng Whisky trên bàn
Không hào nhoáng vẻ giàu sang
Tài liệu, sách, báo gọn gàng, giản đơn.
Chiếc áo vest vai đã sờn
Dáng gầy yếu đã thấy hơn năm trường
Nhìn anh thật đến là thương
Chẳng quyền quý, sống khiêm nhường vì dân.
Khó khăn còn gấp vạn lần
Chiến tranh, dịch bệnh ngàn cân trên đầu
Chặng đường còn lắm vực sâu
Dân tin Đảng, ngẩng cao đầu vượt qua.
Đôi vai trĩu nặng sơn hà
Mong anh khoẻ, để nước ta yên bình
Dân mình hết cảnh điêu linh
Cả dân tộc sống nặng tình nước non./.
Phan Trung Can