” VIẾT VỀ NHỮNG NGƯỜI CHIẾN SĨ “
Mẹ: Mai là giỗ bà đấy, con có về được không con?
Con: Mai con trực chiến rồi mẹ à!
Mẹ: Ừ, vậy thôi, trực tốt nhé con, giỗ năm sau về cũng được.
Út: Hai ơi mai là lễ tốt nghiệp của Út đó, Hai về nhé Hai?
Anh Hai: Út à, Hai xin lỗi, mai anh Hai bận diễn tập rồi.
Út: Dạ, diễn tập tốt nha Hai.
Me: Con à, bố bị tai biến nhập viện rồi, con về nhanh đi con!
Con:…
Người quân nhân ấy nghe điện thoại rồi im lặng mà ko nói được gì. Ai bảo đàn ông, con trai ko biết khóc, có những giọt nước mắt đã lăn dài. Rồi nhờ những cái vỗ vai của Thủ trưởng, sự an ủi của đồng đội mà cố nén nước mắt vào trong và cố gắng đi tiếp vì nhiệm vụ.
Ai từng là quân nhân sẽ hiểu khi hoàng hôn buông xuống có bóng người quân nhân đang dõi mắt nhìn về phía quê nhà, với nỗi nhớ da diết về gia đình. Và những đêm trắng cồn cào nhớ hình bóng người thương.
Cuộc sống người quân nhân là cuồng quay hối hả với thao trường, hành quân, huấn luyện, diễn tập. Trên mỗi con đường lớn nhỏ của quê hương này đều in dấu chân anh, những người lính âm thầm hi sinh cho đất nước.
Nếu thương quân nhân thì hãy thương và hiểu bằng cả tấm lòng. Đừng đặt ra bất kì một tiêu chuẩn nào, vì họ không đáp ứng được yêu cầu của bạn đâu. Cũng đừng chỉ vì thương màu áo hay quân hàm, mà hãy làm theo sự mách bảo của con tim…
Thương quân nhân, thứ tình yêu của sự hy sinh và lắm những thiệt thòi…